Vân Anh Nguyễn
Thành viên
Nhiều khi đang đi trên phố đông người
Tôi giật mình, sững lại:
Đột nhiên hiện về gương mặt thân quen ấy
Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời.
Em rõ ràng không có ở đây
Ai đó giống, mà lại không thể giống
Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động
được thấy em nhiều ở chốn không em.
Tôi cất đi những cái giật mình
Của một thời tôi yêu em kỳ lạ
để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em nữa cả
tôi sẽ tặng em những cái giật mình.
-Phạm Đình Ân-
...........................................................................
Cảm giác đó là thế nào nhỉ? Phải chăng khi yêu, người ta mới có thể thấu hiểu và cảm nhận được đầy đủ?...Nếu thế, có lẽ mình chưa đủ sâu sắc rồi...^^
Bâng khuâng, lơ đễnh...Chợt nhớ, chợt thương, chợt "giật mình"...
"tôi sẽ tặng em những cái giật mình"...
Tôi giật mình, sững lại:
Đột nhiên hiện về gương mặt thân quen ấy
Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời.
Em rõ ràng không có ở đây
Ai đó giống, mà lại không thể giống
Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động
được thấy em nhiều ở chốn không em.
Tôi cất đi những cái giật mình
Của một thời tôi yêu em kỳ lạ
để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em nữa cả
tôi sẽ tặng em những cái giật mình.
-Phạm Đình Ân-
...........................................................................
Cảm giác đó là thế nào nhỉ? Phải chăng khi yêu, người ta mới có thể thấu hiểu và cảm nhận được đầy đủ?...Nếu thế, có lẽ mình chưa đủ sâu sắc rồi...^^
Bâng khuâng, lơ đễnh...Chợt nhớ, chợt thương, chợt "giật mình"...
"tôi sẽ tặng em những cái giật mình"...