Miopla
Thành viên năng động
Chào tất cả các bạn. Như vậy là chỉ còn 10 ngày nữa là đến Giáng sinh rồi đúng không nào. Mì thấy đâu đâu cũng trang hoàng rất đẹp và xinh xắn với cây thông Nô-el, ông già Tuyết rồi cả quà Giáng sinh nữa..:hon::hon:
Và đã có rất nhiều câu chuyện được kể trong Đêm Giáng sinh, về tình thương yêu, sự chia sẻ hay sự hoài niệm. Tất cả sẽ đều để lại trong chúng ta một phút sâu lắng trong tâm hồn, để bạn nghĩ về những mùa Giáng sinh đã qua, những món quà, những tình cảm bạn nhận được...:ngannguoi::ngannguoi:
Nhân dịp Giáng sinh này, Mì xin gửi đến các bạn những mẩu chuyện trong đêm Giáng sinh. Các bạn hãy đọc và cảm nhận nhé:nghichngom::nghichngom:
Chúc các bạn một mùa Giáng sinh thật vui vẻ và hạnh phúc !!
.:data::data::data:
GIÁNG SINH ĐẸP NHẤT
Buổi tiệc Giáng sinh đã mãn. Mọi người vẫn còn nán lại bên bàn hồi tưởng về những ngày Giáng sinh thuở nhỏ. Câu chuyện chẳng mấy chốc xoay quanh đề tài là Giáng sinh đẹp nhất của mỗi người. Chuyện tiếp chuyện, nhưng vẫn có một chàng trai ngồi lặng thinh không nói gì. Mọi người bảo “này Frank, thế Giáng sinh đẹp nhất của cậu là vào lúc nào?”. Frank bấy giờ mới lên tiếng: “Giáng sinh đẹp nhất của tôi là mùa Giáng sinh mà tôi chẳng nhận được món quà nào cả”. Mọi người ngạc nhiên, họ nóng lòng muốn nghe câu chuyện. Và Frank bắt đầu kể:
Tôi lớn lên ở New York. Đó là mộ tuổi thơ khá ảm đạm vì gia đình chúng tôi rất nghèo. Tôi mồ côi mẹ từ khi mới 8 tuổi. Cha tôi cũng có việc làm, nhưng ông chỉ làm được hai hoặc ba ngày trong tuần. Thế là cũng tốt lắm rồi. Chúng tôi sống kiểu lưu động, rày đây mai đó, chật vật lắm mới đủ ăn, đủ mặc. Lúc ấy tôi còn nhỏ và không chú ý gì.
Cha tôi là một người đàn ông giàu lòng tự trọng. Ông ấy chỉ có độc nhất một bộ áo quần và chỉ mặc nó để đi làm việc. Khi về nhà ông cởi áo vét ra, còn thì ngồi vào bàn với áo sơmi, cà vạt và cả áo ghilê. Cha có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ và khá lớn. Đó là quà của mẹ tặng cha. Mỗi khi cha ngồi dây đeo đồng hồ ở túi đựng thường lòi ra ngoài. Chiếc đồng hồ đó là tài sản quí giá nhất của cha. Nhiều lần tôi thấy cha tôi ngồi yên ngắm chiếc đồng hồ quí của mình. Tôi đoán chắc cha đang nghĩ về mẹ.
Năm ấy, khi tôi tròn 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm là một cái gì đó rất lớn lao. Trị giá của một bộ đồ như thế là 2 USD. Một số tiền quá lớn đối với bọn trẻ yêu thích bộ đồ chơi này, trong đó có tôi. Tôi nì nèo với cha cả tháng trời trước Giáng sinh để mong có được nó. Các bạn biết đấy, tôi cũng hứa hẹn đủ điều như những đứa trẻ khác: “Con sẽ ngoan, con sẽ làm việc, con sẽ không vòi vĩnh gì thêm”. Cha tôi đáp: “Để ba xem”.
Ba ngày trước Giáng sinh, ông dẫn tôi tới chợ lưu động. Ở đó, người ta bán hàng trên những chiếc xe ngựa. Họ bán hàng hạ giá và bạn có thể mua được một món hàng tốt. Cha dẫn tôi tới một quầy hàng, chọn cho tôi một ít đồ chơi nhỏ rồi hỏi: “Này con, con có thích những thứ vậy không?”. Tôi dĩ nhiên chỉ trả lời: “không, con chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm cơ!”. Chúng tôi đi hết mọi quầy hàng. Cha đưa tôi đi xem hết những món đồ chơi như xe hơi, súng… nhưng tôi đều từ chối. Tôi nào có nghĩ rằng cha không đủ tiền để mua một bộ đồ thí nghiệm cho tôi. Sau cùng cha bảo: “Thôi, bây giờ tốt nhất là cứ về nhà đã và hôm sau hẵng quay lại!”.
Trên đường về nhà, tôi cứ nói mãi về bộ đồ thí nghiệm đó. Tôi chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm thôi. Khi lên bậc cấp vào nhà, cha hứa sẽ tìm cách mua cho tôi bộ đồ thí nghiệm đó. Đêm ấy gần như tôi không ngủ. Tôi tưởng tượng mình sẽ tự sáng chế thứ này thứ kia.
Ngày hôm sau, sau khi xong việc, cha dẫn tôi trở lại chợ. Trên đường đi, tôi còn nhớ cha đã mua một ổ bánh mì và kẹp vào nách mang theo. Ơû quầy hàng đầu tiên, cha bảo tôi hãy chọn lấy bộ đồ thí nghiệm mà tôi yêu thích. Chúng giống nhau cả, nhưng tôi vẫn xem xét, lục lọi như thể đãi cát tìm vàng. Tôi tìm được bộ đồ thí nghiệm tôi yêu thích và nói rằng như reo lên: “Cái này nè cha!”.
Tôi còn nhớ hình ảnh cha tôi thọc tay vào túi lấy tiền. Khi ông lấy 2 USD ra, một tờ đã rơi xuống đất. Ông cúi người xuống lượm tiền, và vì thế sợi dây đồng hồ trong túi rớt ra, xoay vòng trên nền đất. Không có chiếc đồng hồ. Trong tích tắc, tôi đã hiểu cha tôi đã bán nó rồi. Cha đã bán chiếc đồng hồ, tài sản quí giá nhất của mình, để mua cho tôi một bộ đồ chơi thí nghiệm. Ông bán chiếc đồng hồ, món quà cuối cùng mà mẹ tôi tặng cha…
Tôi chụp vội lấy tay cha và hét lên: “Không!”. Chưa bao giờ tôi chụp lấy tay cha như thế, chưa bao giờ tôi hét lên với cha như thế. Tôi nhớ cha đã nhìn tôi, một cái nhìn đầy cả sự ngơ ngác, lạ lẫm. “Không, cha không phải mua cho con bất cứ thứ gì - Tôi ứa nước mắt - Cha, con biết cha yêu con”.
Chúng tôi rời khu bán hàng và tôi nhớ cha nắm tay tôi suốt dọc đường về.
Frank nhìn mọi người: “Bạn biết không, chẳng có tiền bạc nào có thể đủ để mua giây phút lúc đó. Giây phút mà tôi hiểu ra rằng cha yêu tôi hơn bất cứ điều gì trên thế gian này”.
Đôi khi chúng ta không nhận ra rằng chúng ta đang được yêu thương, chúng ta mãi chạy theo tìm kiếm hạnh phúc mà không nhận ra rằng hạnh phúc ngay bên chúng ta...:mimcuoi::hon::hon::hon:
Và đã có rất nhiều câu chuyện được kể trong Đêm Giáng sinh, về tình thương yêu, sự chia sẻ hay sự hoài niệm. Tất cả sẽ đều để lại trong chúng ta một phút sâu lắng trong tâm hồn, để bạn nghĩ về những mùa Giáng sinh đã qua, những món quà, những tình cảm bạn nhận được...:ngannguoi::ngannguoi:
Nhân dịp Giáng sinh này, Mì xin gửi đến các bạn những mẩu chuyện trong đêm Giáng sinh. Các bạn hãy đọc và cảm nhận nhé:nghichngom::nghichngom:
Chúc các bạn một mùa Giáng sinh thật vui vẻ và hạnh phúc !!
.:data::data::data:
GIÁNG SINH ĐẸP NHẤT
Buổi tiệc Giáng sinh đã mãn. Mọi người vẫn còn nán lại bên bàn hồi tưởng về những ngày Giáng sinh thuở nhỏ. Câu chuyện chẳng mấy chốc xoay quanh đề tài là Giáng sinh đẹp nhất của mỗi người. Chuyện tiếp chuyện, nhưng vẫn có một chàng trai ngồi lặng thinh không nói gì. Mọi người bảo “này Frank, thế Giáng sinh đẹp nhất của cậu là vào lúc nào?”. Frank bấy giờ mới lên tiếng: “Giáng sinh đẹp nhất của tôi là mùa Giáng sinh mà tôi chẳng nhận được món quà nào cả”. Mọi người ngạc nhiên, họ nóng lòng muốn nghe câu chuyện. Và Frank bắt đầu kể:
Tôi lớn lên ở New York. Đó là mộ tuổi thơ khá ảm đạm vì gia đình chúng tôi rất nghèo. Tôi mồ côi mẹ từ khi mới 8 tuổi. Cha tôi cũng có việc làm, nhưng ông chỉ làm được hai hoặc ba ngày trong tuần. Thế là cũng tốt lắm rồi. Chúng tôi sống kiểu lưu động, rày đây mai đó, chật vật lắm mới đủ ăn, đủ mặc. Lúc ấy tôi còn nhỏ và không chú ý gì.
Cha tôi là một người đàn ông giàu lòng tự trọng. Ông ấy chỉ có độc nhất một bộ áo quần và chỉ mặc nó để đi làm việc. Khi về nhà ông cởi áo vét ra, còn thì ngồi vào bàn với áo sơmi, cà vạt và cả áo ghilê. Cha có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ và khá lớn. Đó là quà của mẹ tặng cha. Mỗi khi cha ngồi dây đeo đồng hồ ở túi đựng thường lòi ra ngoài. Chiếc đồng hồ đó là tài sản quí giá nhất của cha. Nhiều lần tôi thấy cha tôi ngồi yên ngắm chiếc đồng hồ quí của mình. Tôi đoán chắc cha đang nghĩ về mẹ.
Năm ấy, khi tôi tròn 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm là một cái gì đó rất lớn lao. Trị giá của một bộ đồ như thế là 2 USD. Một số tiền quá lớn đối với bọn trẻ yêu thích bộ đồ chơi này, trong đó có tôi. Tôi nì nèo với cha cả tháng trời trước Giáng sinh để mong có được nó. Các bạn biết đấy, tôi cũng hứa hẹn đủ điều như những đứa trẻ khác: “Con sẽ ngoan, con sẽ làm việc, con sẽ không vòi vĩnh gì thêm”. Cha tôi đáp: “Để ba xem”.
Ba ngày trước Giáng sinh, ông dẫn tôi tới chợ lưu động. Ở đó, người ta bán hàng trên những chiếc xe ngựa. Họ bán hàng hạ giá và bạn có thể mua được một món hàng tốt. Cha dẫn tôi tới một quầy hàng, chọn cho tôi một ít đồ chơi nhỏ rồi hỏi: “Này con, con có thích những thứ vậy không?”. Tôi dĩ nhiên chỉ trả lời: “không, con chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm cơ!”. Chúng tôi đi hết mọi quầy hàng. Cha đưa tôi đi xem hết những món đồ chơi như xe hơi, súng… nhưng tôi đều từ chối. Tôi nào có nghĩ rằng cha không đủ tiền để mua một bộ đồ thí nghiệm cho tôi. Sau cùng cha bảo: “Thôi, bây giờ tốt nhất là cứ về nhà đã và hôm sau hẵng quay lại!”.
Trên đường về nhà, tôi cứ nói mãi về bộ đồ thí nghiệm đó. Tôi chỉ muốn một bộ đồ thí nghiệm thôi. Khi lên bậc cấp vào nhà, cha hứa sẽ tìm cách mua cho tôi bộ đồ thí nghiệm đó. Đêm ấy gần như tôi không ngủ. Tôi tưởng tượng mình sẽ tự sáng chế thứ này thứ kia.
Ngày hôm sau, sau khi xong việc, cha dẫn tôi trở lại chợ. Trên đường đi, tôi còn nhớ cha đã mua một ổ bánh mì và kẹp vào nách mang theo. Ơû quầy hàng đầu tiên, cha bảo tôi hãy chọn lấy bộ đồ thí nghiệm mà tôi yêu thích. Chúng giống nhau cả, nhưng tôi vẫn xem xét, lục lọi như thể đãi cát tìm vàng. Tôi tìm được bộ đồ thí nghiệm tôi yêu thích và nói rằng như reo lên: “Cái này nè cha!”.
Tôi còn nhớ hình ảnh cha tôi thọc tay vào túi lấy tiền. Khi ông lấy 2 USD ra, một tờ đã rơi xuống đất. Ông cúi người xuống lượm tiền, và vì thế sợi dây đồng hồ trong túi rớt ra, xoay vòng trên nền đất. Không có chiếc đồng hồ. Trong tích tắc, tôi đã hiểu cha tôi đã bán nó rồi. Cha đã bán chiếc đồng hồ, tài sản quí giá nhất của mình, để mua cho tôi một bộ đồ chơi thí nghiệm. Ông bán chiếc đồng hồ, món quà cuối cùng mà mẹ tôi tặng cha…
Tôi chụp vội lấy tay cha và hét lên: “Không!”. Chưa bao giờ tôi chụp lấy tay cha như thế, chưa bao giờ tôi hét lên với cha như thế. Tôi nhớ cha đã nhìn tôi, một cái nhìn đầy cả sự ngơ ngác, lạ lẫm. “Không, cha không phải mua cho con bất cứ thứ gì - Tôi ứa nước mắt - Cha, con biết cha yêu con”.
Chúng tôi rời khu bán hàng và tôi nhớ cha nắm tay tôi suốt dọc đường về.
Frank nhìn mọi người: “Bạn biết không, chẳng có tiền bạc nào có thể đủ để mua giây phút lúc đó. Giây phút mà tôi hiểu ra rằng cha yêu tôi hơn bất cứ điều gì trên thế gian này”.
Đôi khi chúng ta không nhận ra rằng chúng ta đang được yêu thương, chúng ta mãi chạy theo tìm kiếm hạnh phúc mà không nhận ra rằng hạnh phúc ngay bên chúng ta...:mimcuoi::hon::hon::hon: