khuongduy7
<b><font color=green>Giải Ba Bụi Phấn 2009</font><
Sao có những lúc mình quá mệt mỏi? Cuộc sống như đang bế tắc. Đầu óc mình ko thể suy nghĩ được chuyện gì thoáng hơn nữa. Mọi thứ đều rơi vào trạng thái lơ lững...
Mìnhcăm ghét bản thân mình những lúc như thế này. Tự trách mình sao quá kém cõi!
Mới gặp khó khăn tôi đã nản lòng. Lẽ nào chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà mình lại từ bỏ mọi cố gắng???
việc học. Tiền bạc....mọi thứ đối với mình giờ đây là những chuỗi bất tận của sự đau buồn, mệt mỏi và chán chường.
Làm sao để mình chiến thắng được bản thân? Vượt qua những rào cản? Và bao giờ mình mới tiềm được "món quà diệu kỳ" của cuộc sống ban tặng đây?
Hàng trăm câu hỏi cứ xoay trong đầu. Mình đang bị vòng xoáy của áp lực cuốn đi.
Sao mình quá yếu đuối? Nhát gan và ko cương quyết?
Kế hoạch cho cuộc sống vẫn chưa lập ra được dù đã suy nghĩ rất nhiều
Hôm nay đã gần cuối tuần, mình muốn bản thân có 1 khởi đầu mới, một kế hoạch mới để "phát triển" trong tương lai nhưng... dường như là vô vọng!
...Chợt nhớ tới...."Tôi ơi, đừng tuyệt vọng!"
Mình cần phải nghỉ ngơi chăng???
Lòng lại chùng xuống và nghĩ về quê, về mái nhà có gánh hàng rau của mẹ , về người cha luôn tất bật trong việc đồng áng, thấy thương Cha Mẹ quá, …tự nhiên lại rất muốn về nhà….Lòng tự nhủ “Đừng tuyệt vọng, tôi ơi !”
Mìnhcăm ghét bản thân mình những lúc như thế này. Tự trách mình sao quá kém cõi!
Mới gặp khó khăn tôi đã nản lòng. Lẽ nào chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà mình lại từ bỏ mọi cố gắng???
việc học. Tiền bạc....mọi thứ đối với mình giờ đây là những chuỗi bất tận của sự đau buồn, mệt mỏi và chán chường.
Làm sao để mình chiến thắng được bản thân? Vượt qua những rào cản? Và bao giờ mình mới tiềm được "món quà diệu kỳ" của cuộc sống ban tặng đây?
Hàng trăm câu hỏi cứ xoay trong đầu. Mình đang bị vòng xoáy của áp lực cuốn đi.
Sao mình quá yếu đuối? Nhát gan và ko cương quyết?
Kế hoạch cho cuộc sống vẫn chưa lập ra được dù đã suy nghĩ rất nhiều
Hôm nay đã gần cuối tuần, mình muốn bản thân có 1 khởi đầu mới, một kế hoạch mới để "phát triển" trong tương lai nhưng... dường như là vô vọng!
...Chợt nhớ tới...."Tôi ơi, đừng tuyệt vọng!"
Mình cần phải nghỉ ngơi chăng???
Lòng lại chùng xuống và nghĩ về quê, về mái nhà có gánh hàng rau của mẹ , về người cha luôn tất bật trong việc đồng áng, thấy thương Cha Mẹ quá, …tự nhiên lại rất muốn về nhà….Lòng tự nhủ “Đừng tuyệt vọng, tôi ơi !”