cedrci_jake
<b><font color=green>Giải Nhất Viết Về Người Phụ N

Mưa quê em vào sáng sớm, cuộn mình trong chăn, ngủ nướng, thức dậy cùng gia đình ngồi quay quần bên nhau, món cháo trắng được cha nhóm bếp, mẹ chuẩn bị từ sớm, bên tiếng mưa ầm ầm bên ngoài, căn bếp nhỏ là một không gian ấm cúng và lặng lẽ. Mưa SG vào sáng sớm, vội vả thức giấc, uống vội một cốc sôcôla nóng và đội áo mưa ra ngoài cho tiết học, mưa vẫn rơi, sôcôla vẫn nóng nhưng cảm giác lại lạnh lắm!!!
Mưa quê em vào lúc trưa, cả nhà cùng nhau chuẩn bị bữa trưa, lau đi những giọt mưa bị gió tạt vào nhà, thưởng thức bữa ăn ấm cúng dù bên ngoài mưa vẫn réo ầm ầm không dứt. Mưa SG vào lúc trưa, vẫn bụng đói và lang thang ngoài đường…lạnh…mệt…và lạc lõng…

Mưa quê em vào buổi chiều, nhỏ em nghịcn nước ngoài sân, cha thì vội vã làm đầy những bệ chứa nước, mẹ thì loay hoay chuẩn bị bữa ăn, trong khi tôi thì ra sức dọn dẹp nhà cửa, lau đi những giọt nước mưa,…rồi thì cả nhà lại quay quần bên mâm cơm, ngồi ngắm mưa. Mưa SG vào buổi chiều, về phòng trọ trong tình trạng ướt sũng, tắm vội, và ăn vội cái gì đó, rồi lại ngồi một nơi, nhìn ra ngoài, qua cửa sổ nhỏ, mưa vẫn rơi…và công việc vẫn đang vây lấy…
Mưa quê em vào đêm, gia đình em quay quần ở phòng khách nhỏ bé, cha thì đọc sách, mẹ tranh thủ vá cho xong những chiếc áo rách, hai chị em tôi thì nghịch nhau những con thú bông và nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời…mưa rơi…và gia đình tôi vẫn đấy…ngập trong tiếng cười…cha mẹ cùng hai chị em tôi trò chuyện, nói cười…mặc cho cơn mưa ngoài hiên vẫn gào thét giọng hờn dỗi…Mưa SG vào đêm, ngồi bên laptop, uống một ly sôcôla…dán mắt vào màn hình, và thi thoảng nhìn ra màn mưa…lạnh và cô đơn lắm…lại có cảm giác sợ gì đó trong căn phòng trọ bé nhỏ…
Vẫn cơn mưa ấy nhưng lại ở những khoảng không khác nhau…làm đôi lúc ta cảm giác…đang đánh đổi…
Last edited by a moderator: