tritai
[♣]Thành Viên CLB
Phan vừa bước vào phòng đã nhìn Ty, bắt chuyện với Ty... Các bạn Ty không giấu được vẻ ngạc nhiên. Trong tiệc sinh nhật Khánh Thương đâu có thiếu những tiểu thơ xinh đẹp. Khánh Thương con nhà giàu, tính hơi chảnh, lại chuyển trường từ lâu không còn học chung nên Ty cũng ngại đến nhà. Nhưng Cẩm Hương chèo kéo quá. “Hôm qua ta bói bài cho nhà ngươi, thấy con Ji rô xuất hiện, điềm gặp tình lang đó, cứ đi với ta, không uổng công đâu mà”. Ty cười: “Thôi đi bà ơi, sợ không ai giữ túi ví cho mà nhảy phải không, thôi để tui đi cho”. Nhạc nổi, từng cặp, từng cặp dìu nhau ra giữa căn phòng lớn, lả lướt. Ty ngồi yên bên đống túi xách, điện thoại di động đủ loại. Những giờ như thế này là những giờ dài nhất của Ty, cứ ngồi nhìn thiên hạ vui chán lại nhìn lên ngọn đèn chùm, chẳng biết làm chi để giết thời gian. Bất chợt có ai đến gần bên. “Em không khiêu vũ?”, Phan hỏi. “Dạ... không”, Ty lí nhí trả lời, mắt cụp xuống. Ty chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện học nhảy, mà dù Ty có biết nhảy thì chắc cũng chẳng ai mời, thà như thế này lại hơn. Phan như hiểu ý nghĩ của cô, anh ngồi lại nói chuyện với Ty suốt buổi tối, làm nhiều ánh mắt phân bì từ đám đông cứ liếc ra.
Từ hôm ấy Ty đủ can đảm ngẩng đầu đối diện với đàn ông con trai. “Thượng đế không bỏ rơi ai cả. Chỉ vì em không đủ tự tin để nhìn ra sức mạnh của mình”, Phan đã nói thế. Hôm sau, Ty để cho các bạn đi học trước, cố tình muộn năm mười phút để được soi kỹ mình trong gương. Lần đầu tiên Ty nhìn thấy vẻ sáng khác thường trong đôi mắt một mí, nhìn thấy màu hồng ửng lên nơi đôi má vốn xanh xao. Ty nhớ câu châm ngôn mà mình đã đọc và đã quên: “Không có phụ nữ nào xấu, chỉ có những phụ nữ nghĩ là mình xấu”. Có phải là trông mình cũng ưa nhìn, nên Phan mới nhìn mình, chứ không nhìn ai khác?
“Dạo này sao mi cứ khờ khờ, có vương phải ma tà chi đó không?”. Cẩm Hương nói tới hai lần Ty mới giật mình nghe thấy. Đang tính chữa thẹn thì Cẩm Hương đã chu môi dài thượt, phán ngay:
- Thôi, ta biết con ma nào ám mi rồi, coi chừng mơ cao té đau đó nghe.
Câu nói làm Ty sực nhớ lại phận mình. Mình nghèo lắm, đời sinh viên thiếu trước hụt sau, nhiều bữa cuối tháng hết tiền ăn, tụi bạn cùng phòng phải sớt mỗi đứa một góc dĩa cơm để cứu tế. Ăn miếng cơm cũng thấy tủi thân lắm, nhưng phải cố gắng nuốt, nuốt để sống, để học tiếp... Đi kiếm việc làm thêm, đến đâu người ta cũng lắc đầu, ai cũng đòi “có ngoại hình”. Trời ơi, người ta bảo mình không có ngoại hình, dễ thường mình là người vô hình mất rồi?
Kỷ niệm về buổi tối gặp Phan đang còn khiến Ty vui lâng lâng thì bỗng trời trở rét, gió bấc lùa vô tư vào phòng khiến cổ Ty bật ra những tiếng ho rát ruột. Người Ty nóng phừng, mắt cứ lập loè đom đóm... Cẩm Hương dẫn Ty lên bệnh xá. Viêm phổi cấp. Khánh Vân phải xin nghỉ học hai giờ chót để bới cơm cho Ty. “Viêm phổi hay lao phổi?”, Ty nghe Vân thì thầm hỏi. Cẩm Hương nhỏ giọng: “Điệu này không lao thì rồi cũng lao mất thôi”. Khánh Vân lo lắng: “Có lây không?”.
“Nói cho tụi mình biết địa chỉ, tụi mình báo về nhà cho”. Ty nghe, giật mình, thều thào: “Đừng... đừng...”. Báo về nhà làm gì, mẹ đã khổ lắm rồi, làm sao đủ sức vừa lo cho các em vừa thăm nuôi mình. Ừ, ở đây mình chỉ có một thân, có gì thì mình chết là xong... Ty lịm đi, có cảm giác như mình đang chìm lỉm xuống dòng sông chảy xiết.
Khi tỉnh dậy Ty ngạc nhiên, Phan đang đứng bên giường. Thấy Ty mở mắt, Phan cúi xuống mỉm cười, cái nhìn Phan đầy lo lắng, thương yêu. Ôi, cái nhìn như toả ra hào quang này, sao quen quá, Ty đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Ôi ,mình điên rồi, mình chỉ mới quen Phan gần đây thôi, thậm chí sau đêm sinh nhật ấy, mình cứ nghĩ Phan đã quên lửng mình đi rồi cũng nên. Quên là phải, mình đâu có gì đặc biệt để cho ai nhớ. “Sao anh biết Ty nằm đây?”, “Tụi bạn em kẹt quá, chạy tới tìm Khánh Thương, gặp lúc anh đang ở đó”. Phan đặt mấy hộp thuốc xuống bàn. “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, bệnh của em là do kiệt sức mà ra, nếu lo lắng thì không bao giờ lành”. Lâu lắm mới nghe giọng nói ân cần dịu dàng đến thế, Ty không cầm lòng nổi, nước mắt ào xuống, khóc tớt tớt như trẻ con. Phan nhẹ nhàng: “Coi kìa, ốt dột chưa, mà thôi, em thích khóc thì cứ khóc đi cho đã nư”.
Khóc xong, Ty ngồi dậy lau mặt mũi thì Phan từ ngoài vào, tay bưng tô cháo nóng. “Ăn đi em, rồi ngủ một giấc, chiều dậy phải uống một bịch sữa nữa. Đến mai anh lại vào, nếu thấy chưa uống cốc sữa nào là anh phạt đó”. Phan đi rồi, Ty thiếp ngủ, thấy mình bồng bềnh như ở trên mây. Không biết chuyện cổ tích ngày xưa có hay không? Công chúa ếch gặp hoàng tử là chuyện thật hay bịa? Còn chuyện của mình hôm nay là đời thường hay là cổ tích?
“Đời nay làm chi có cổ tích, đừng tưởng bở. Chắc là y thương hại con Ty thôi, mà xưa nay thương hại không bao giờ là tình yêu...”, Cẩm Hương nói, hạ giọng nhỏ như tiếng xì xào, nhưng cũng cố ý chỉnh âm lượng sao cho đủ lọt vào tai Ty. Về phòng được hơn một tuần nay, Ty hồng hào hẳn ra, không còn khuôn mặt xanh mét, gầy nhom, chìa cả răng ra ngoài như trước kia nữa. Phan thường xuyên đến thăm chừng sức khoẻ của Ty. Hồng Diệu thì thầm: “Hay là y thích ai trong phòng này, mới mượn kế “di hoa tiếp mộc?”, “Ừ, con trai bây giờ lắm mẹo lắm...” Khánh Vân, Cẩm Hương phụ hoạ: “Con gái không đẹp thì phải có của, chứ không đừng hòng lọt mắt xanh mấy chàng. Không thấy tụi con trai lớp mình à, chỉ nhắm mấy cô đi Attila với Spacy....”.
Ty nghe hết nhưng vờ như không biết. Phan đâu phải týp người như vậy. Từ ánh mắt, giọng nói đến cử chỉ Phan bao giờ cũng toả ra một vẻ chân thật, giản dị mà ấm áp lạ lùng... Con người ấy không thể nào lại mượn Ty để mưu đồ một chuyện riêng tư gì khác. Càng không phải lòng thương hại, vì lòng thương hại thì không đủ sức mạnh khiến người ta chịu khó và hy sinh nhiều như thế...
Hôm nay, thứ bảy, Phan lại tới, đem theo gói quà nặng trên tay. Nhìn anh cúi xuống đặt những lon sữa, những trái cam mọng nước lên đầu giường, Ty không khỏi thốt lên:
- Anh Phan, anh có cần em làm chi cho anh không?
Biết Phan không phải như người ta, nhưng Ty cũng muốn hỏi một lần cho chắc. Biết đâu bọn con Vân, con Hương có lý thì sao. Phan cười:
- Có chứ, anh cần Ty mau khoẻ, Ty vui, học hành cho tới nơi tới chốn.
- Rồi... Ty nói tiếp mà tim đập ầm lên trong lồng ngực.
- Đừng nói thêm gì hết, cứ gắng cho được như anh nói hãy hay. Ty còn xanh lắm, chưa hoàn toàn ổn đâu. Phan nhìn quanh, nghĩ ngợi: Ở đây bảy tám cô chung một phòng ồn ào quá, không khí cũng không đủ mà thở.
Ty cười buồn. Anh nói đúng, cái ồn ào không chỉ ở những tiếng động, mà từ những lời bàn tán xầm xì có âm lượng nhỏ nhưng đủ sức vang dội cả tâm não. Phan không để ý vẻ mặt của Ty, anh bảo:
- Em phải vận động, tập chạy, thở hít, mới mau mạnh được.
- Em chạy ở đâu, thở hít ở đâu bây giờ...
- Được rồi, sáng nào anh rảnh anh đến đưa đi.
Sáng mùa thu trên đồi Thiên An, gió len lỏi qua ngàn ngọn thông vi vu như khúc nhạc của trời. Ty đã chạy mấy vòng, mồ hôi tháo ra, mặt hồng lên dưới nắng sớm. Phan ngồi trên đầu con dốc, vẻ mặt rắn rỏi mà nụ cười hiền lạ lùng. Ty đứng ngẩn ra nhìn anh. Khuôn mặt thanh tú của anh hiện rõ nét trên bầu trời xanh trong vắt, lác đác những ngọn thông non mượt. Dù mười năm hay hai mươi năm trôi qua Ty cũng còn nhớ mãi bầu trời sau lưng khuôn mặt yêu dấu này.
- Anh Phan!
Ty khẽ gọi tên Phan. Phan đang đắm mình trầm tư, giật mình ngẩng lên:
- Gì em?
- Dạ...
Ty bối rối. Phan kéo Ty ngồi xuống trên cỏ. Chỉ ngồi gần anh thôi mà Ty như cảm thấy cả vầng hơi ấm toả ra bao che lấy cả người Ty nhỏ bé. Ty rụt rè đặt tay mình lên bàn tay anh. Không gian yên tĩnh quá. Trên kia là trời, phía dưới là thung lũng cỏ xanh êm mượt. Ty run run, chờ đợi...
Phan ngửa bàn tay lại, cầm lấy tay Ty:
- Tay em bây giờ đã ấm và khô ráo rồi, vậy là em đã mạnh. Dạo trước, mỗi lần anh cầm xem là nó cứ ướt và lạnh buốt đi...
- Dạ, em khoẻ rồi. Có tiệm bán hàng lưu niệm gọi em làm phụ ngoài giờ, tiền thù lao cũng được, em tính đi làm được không anh?
- Được chứ sao không, nhưng theo anh nếu em xin hoãn lại ít lâu thì tốt. Vì em sắp phải đi thực tập rồi, mới bình phục mà ôm đồm nhiều việc quá không nên.
Ty ngoan ngoãn “Dạ”, ước thầm: Mong sao cả đời mình sẽ luôn được dạ thật ngoan thế này, mỗi lần anh khuyên bảo. Ở bên Ty, anh cao lớn, vững chắc, từ tốn, như một cây đại thụ toả bóng chở che. “Nhớ nghe Ty, em đừng bao giờ sợ hãi, đừng bao giờ mất niềm tin ở chính mình. Em đừng sợ phải cô đơn, vì...”.....
Đợt thực tập dài ơi là dài, cứ mong mãi một ngày về lại Thiên An, để chạy ngược con dốc, để buông mình trên cỏ, để nhìn bầu trời trong vắt sau vai Phan...
Sau hai tháng đi xa, bạn bè trong lớp tụ về, chuyện trò ríu rít. Nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian ngắn ngủi. Cẩm Hương vừa chia tay với người yêu, vẻ thất vọng in hằn trên nét mặt, nhìn vào đâu cũng ánh lên nét nghi ngờ. “Sao không thấy anh Phan mày tới thăm, hay là cũng dọt lẹ rồi. Mình vừa sấp lưng là mấy chả bay lẻ liền, toàn một lũ phản bội”.
“Ty ơi, hoa mừng của Ty đẹp quá, anh Phan chọn khéo ghê, chẳng bù với nhóc Thạnh của tao, mua hoa tặng người yêu mà chọn toàn hoa môn đỏ choé, thứ hoa tao chúa ghét”. Nghe Khánh Vân nói, Ty muốn đính chính nhưng lại thôi, không muốn nhiều lời khi liếc thấy khuôn mặt ủ rũ của Cẩm Hương. Nhà xa, cha mẹ không đến, người yêu cũng không có, trống vắng kinh khủng khi vào lễ tốt nghiệp mà không nhận được một bó hoa nào. Ty thì có một bó hồng nhung ngậm sương đẹp tuyệt. Vậy mà mặt Ty vẫn buồn. Bó hoa này là của một người bạn trai bên khoa cơ khí chứ đâu phải của Phan. Từ ngày Ty thực tập về, quả thật không thấy mặt mũi Phan đâu. Có chuyện gì xảy ra với anh rồi, chắc chắn thế. Chứ một người tốt như Phan đâu phải dễ thay đổi. “Thôi đi Ty ơi, mi không nghe người ta nói sao, cái gì đẹp quá, hoàn hảo quá thì không thể có thực. Hắn tốt quá, tốt đến mức khó tin, nên chắc chắn phải có gì khúc mắc đây”.
Ty cố kiên nhẫn đợi, nhưng rồi biết đợi đến bao giờ. Sắp phải rời ký túc xá rồi. Sau này nếu Phan đến, làm sao khỏi mất dấu? Mà Phan đi đâu, làm gì, hay là Phan ốm đau, gặp nạn... Ty không dám nghĩ đến nữa...
“Dạ thưa o, cho cháu gặp Khánh Thương”. O giúp việc tuổi trung niên, chắc chưa thấy ai nói năng với mình lễ phép như Ty nên mặt tươi lên ngay, nhanh nhẹn dẫn Ty vào phòng khách. Ôi, cái phòng khách rộng thênh thang, lát toàn các chất liệu đá và men bóng, rực rỡ và lạnh lùng. Khánh Thương đủng đỉnh từ trên lầu xuống, người thơm phức trong bộ áo ngủ lụa là, vừa thấy Ty đã kêu lên:
- Ủa Ty, may quá, mình cũng tính tìm Ty mà không nhớ rõ Ty ở ký túc xá nào, anh Phan bận quá, nhưng không quên Ty, anh nhờ mình chuyển thiếp mời tới Ty đây.
Thiệp mời? Ty đứng sững. Khánh Thương chạy lên lầu, lấy tấm thiệp xuống, miệng liếng thoắng: “May bồ tới vừa đúng lúc, chờ một chút mình trang điểm xong cùng đi chung xe với mình luôn, vừa kịp”.
Lễ thụ phong của Phêrô Nguyễn Tiến Phan rất đông người tới dự, Khánh Thương và Ty chỉ là hai chấm bé nhỏ trong giáo đường tràn ngập hoa và tiếng thánh ca. Trước bệ Thánh, Phan nằm sấp, hai tay giăng ngang theo hình thập giá. Ty cúi đầu, nhắm mắt, cố giữ cho mình đừng bật khóc... Khánh Thương nhẹ tay kéo Ty len lỏi bước ra ngoài: “Ra ngoài ni một chút cho dễ thở. Ty xúc động phải không, lần đầu dự lễ Thánh hiến à?”. Ty gật đầu, hai đứa ngồi dưới vòm hoa tử quyên trong sân nhà thờ. Tiếng Khánh Thương rành rọt, tự hào: “Giáo hội tuyển trong hơn ba mươi phó tế mới chọn được anh Phan để phong linh mục đó. Anh học giỏi, thông minh, lại giữ nghiêm giáo luật nữa. Ty có để ý không, gặp bạn gái của mình, lúc nào anh cũng bắt chuyện đầu tiên với người xấu nhất, hoặc cao tuổi nhất. Những chuyện nhỏ tế nhị như vậy, trong chủng viện người ta dạy kỹ lắm...”.
Ty ngồi yên để cho Khánh Thương thao thao nói về ông anh con dì của nó. “Một năm trước lễ phong, anh được ra đời sinh hoạt tự do để thử thách, dì mình cứ lo ngay ngáy. Nhiều lần dì cứ mắng mình là quỷ sa tăng vì mình toàn trêu anh: “Thôi anh ơi, tu làm chi cho nó phí cả đời...”. “Thôi, vào đi Ty, xong lễ phong rồi, mình vào xin ban phép lành”.
Giữa đám đông giáo dân, tân linh mục đang cầm bình thánh làm lễ, chiếc áo chùng trắng lần đầu khoác lên người khiến vóc dáng anh khác hẳn đi nhưng Ty vẫn nhận ra sau vai anh cả bầu trời xanh bình an ngày ấy. Ty bước lại gần, ngẩng lên, hình ảnh Phan lung linh vì ánh sáng nến phản chiếu trên đôi mắt rưng rưng của Ty. “Thưa cha...”
Linh mục Phêrô Phan nhìn thấy trước mặt mình cô bé Ty mà đã lâu ông không gặp. Bỗng nhớ lại hình ảnh tiều tuỵ rụt rè của cô bé lọ lem ngày nào, ông bất giác mỉm cười thương mến:
- Rất mừng vì con đã đến. Con có nhớ ta đã nói gì với con không?
Ty cắn môi, cúi đầu:
- Dạ, con nhớ.
Ty sẽ nhớ, suốt đời Ty sẽ nhớ... “Em đừng sợ cô đơn, vì Thượng đế không bỏ rơi ai cả”. Ty biết rồi, dù Phan không còn bên Ty nữa nhưng phép lành anh đã đem tới cho Ty thì mãi còn – không phải là tình yêu, nhưng còn lớn hơn cả tình yêu...
Từ hôm ấy Ty đủ can đảm ngẩng đầu đối diện với đàn ông con trai. “Thượng đế không bỏ rơi ai cả. Chỉ vì em không đủ tự tin để nhìn ra sức mạnh của mình”, Phan đã nói thế. Hôm sau, Ty để cho các bạn đi học trước, cố tình muộn năm mười phút để được soi kỹ mình trong gương. Lần đầu tiên Ty nhìn thấy vẻ sáng khác thường trong đôi mắt một mí, nhìn thấy màu hồng ửng lên nơi đôi má vốn xanh xao. Ty nhớ câu châm ngôn mà mình đã đọc và đã quên: “Không có phụ nữ nào xấu, chỉ có những phụ nữ nghĩ là mình xấu”. Có phải là trông mình cũng ưa nhìn, nên Phan mới nhìn mình, chứ không nhìn ai khác?
“Dạo này sao mi cứ khờ khờ, có vương phải ma tà chi đó không?”. Cẩm Hương nói tới hai lần Ty mới giật mình nghe thấy. Đang tính chữa thẹn thì Cẩm Hương đã chu môi dài thượt, phán ngay:
- Thôi, ta biết con ma nào ám mi rồi, coi chừng mơ cao té đau đó nghe.
Câu nói làm Ty sực nhớ lại phận mình. Mình nghèo lắm, đời sinh viên thiếu trước hụt sau, nhiều bữa cuối tháng hết tiền ăn, tụi bạn cùng phòng phải sớt mỗi đứa một góc dĩa cơm để cứu tế. Ăn miếng cơm cũng thấy tủi thân lắm, nhưng phải cố gắng nuốt, nuốt để sống, để học tiếp... Đi kiếm việc làm thêm, đến đâu người ta cũng lắc đầu, ai cũng đòi “có ngoại hình”. Trời ơi, người ta bảo mình không có ngoại hình, dễ thường mình là người vô hình mất rồi?
Kỷ niệm về buổi tối gặp Phan đang còn khiến Ty vui lâng lâng thì bỗng trời trở rét, gió bấc lùa vô tư vào phòng khiến cổ Ty bật ra những tiếng ho rát ruột. Người Ty nóng phừng, mắt cứ lập loè đom đóm... Cẩm Hương dẫn Ty lên bệnh xá. Viêm phổi cấp. Khánh Vân phải xin nghỉ học hai giờ chót để bới cơm cho Ty. “Viêm phổi hay lao phổi?”, Ty nghe Vân thì thầm hỏi. Cẩm Hương nhỏ giọng: “Điệu này không lao thì rồi cũng lao mất thôi”. Khánh Vân lo lắng: “Có lây không?”.
“Nói cho tụi mình biết địa chỉ, tụi mình báo về nhà cho”. Ty nghe, giật mình, thều thào: “Đừng... đừng...”. Báo về nhà làm gì, mẹ đã khổ lắm rồi, làm sao đủ sức vừa lo cho các em vừa thăm nuôi mình. Ừ, ở đây mình chỉ có một thân, có gì thì mình chết là xong... Ty lịm đi, có cảm giác như mình đang chìm lỉm xuống dòng sông chảy xiết.
Khi tỉnh dậy Ty ngạc nhiên, Phan đang đứng bên giường. Thấy Ty mở mắt, Phan cúi xuống mỉm cười, cái nhìn Phan đầy lo lắng, thương yêu. Ôi, cái nhìn như toả ra hào quang này, sao quen quá, Ty đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Ôi ,mình điên rồi, mình chỉ mới quen Phan gần đây thôi, thậm chí sau đêm sinh nhật ấy, mình cứ nghĩ Phan đã quên lửng mình đi rồi cũng nên. Quên là phải, mình đâu có gì đặc biệt để cho ai nhớ. “Sao anh biết Ty nằm đây?”, “Tụi bạn em kẹt quá, chạy tới tìm Khánh Thương, gặp lúc anh đang ở đó”. Phan đặt mấy hộp thuốc xuống bàn. “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, bệnh của em là do kiệt sức mà ra, nếu lo lắng thì không bao giờ lành”. Lâu lắm mới nghe giọng nói ân cần dịu dàng đến thế, Ty không cầm lòng nổi, nước mắt ào xuống, khóc tớt tớt như trẻ con. Phan nhẹ nhàng: “Coi kìa, ốt dột chưa, mà thôi, em thích khóc thì cứ khóc đi cho đã nư”.
Khóc xong, Ty ngồi dậy lau mặt mũi thì Phan từ ngoài vào, tay bưng tô cháo nóng. “Ăn đi em, rồi ngủ một giấc, chiều dậy phải uống một bịch sữa nữa. Đến mai anh lại vào, nếu thấy chưa uống cốc sữa nào là anh phạt đó”. Phan đi rồi, Ty thiếp ngủ, thấy mình bồng bềnh như ở trên mây. Không biết chuyện cổ tích ngày xưa có hay không? Công chúa ếch gặp hoàng tử là chuyện thật hay bịa? Còn chuyện của mình hôm nay là đời thường hay là cổ tích?
“Đời nay làm chi có cổ tích, đừng tưởng bở. Chắc là y thương hại con Ty thôi, mà xưa nay thương hại không bao giờ là tình yêu...”, Cẩm Hương nói, hạ giọng nhỏ như tiếng xì xào, nhưng cũng cố ý chỉnh âm lượng sao cho đủ lọt vào tai Ty. Về phòng được hơn một tuần nay, Ty hồng hào hẳn ra, không còn khuôn mặt xanh mét, gầy nhom, chìa cả răng ra ngoài như trước kia nữa. Phan thường xuyên đến thăm chừng sức khoẻ của Ty. Hồng Diệu thì thầm: “Hay là y thích ai trong phòng này, mới mượn kế “di hoa tiếp mộc?”, “Ừ, con trai bây giờ lắm mẹo lắm...” Khánh Vân, Cẩm Hương phụ hoạ: “Con gái không đẹp thì phải có của, chứ không đừng hòng lọt mắt xanh mấy chàng. Không thấy tụi con trai lớp mình à, chỉ nhắm mấy cô đi Attila với Spacy....”.
Ty nghe hết nhưng vờ như không biết. Phan đâu phải týp người như vậy. Từ ánh mắt, giọng nói đến cử chỉ Phan bao giờ cũng toả ra một vẻ chân thật, giản dị mà ấm áp lạ lùng... Con người ấy không thể nào lại mượn Ty để mưu đồ một chuyện riêng tư gì khác. Càng không phải lòng thương hại, vì lòng thương hại thì không đủ sức mạnh khiến người ta chịu khó và hy sinh nhiều như thế...
Hôm nay, thứ bảy, Phan lại tới, đem theo gói quà nặng trên tay. Nhìn anh cúi xuống đặt những lon sữa, những trái cam mọng nước lên đầu giường, Ty không khỏi thốt lên:
- Anh Phan, anh có cần em làm chi cho anh không?
Biết Phan không phải như người ta, nhưng Ty cũng muốn hỏi một lần cho chắc. Biết đâu bọn con Vân, con Hương có lý thì sao. Phan cười:
- Có chứ, anh cần Ty mau khoẻ, Ty vui, học hành cho tới nơi tới chốn.
- Rồi... Ty nói tiếp mà tim đập ầm lên trong lồng ngực.
- Đừng nói thêm gì hết, cứ gắng cho được như anh nói hãy hay. Ty còn xanh lắm, chưa hoàn toàn ổn đâu. Phan nhìn quanh, nghĩ ngợi: Ở đây bảy tám cô chung một phòng ồn ào quá, không khí cũng không đủ mà thở.
Ty cười buồn. Anh nói đúng, cái ồn ào không chỉ ở những tiếng động, mà từ những lời bàn tán xầm xì có âm lượng nhỏ nhưng đủ sức vang dội cả tâm não. Phan không để ý vẻ mặt của Ty, anh bảo:
- Em phải vận động, tập chạy, thở hít, mới mau mạnh được.
- Em chạy ở đâu, thở hít ở đâu bây giờ...
- Được rồi, sáng nào anh rảnh anh đến đưa đi.
Sáng mùa thu trên đồi Thiên An, gió len lỏi qua ngàn ngọn thông vi vu như khúc nhạc của trời. Ty đã chạy mấy vòng, mồ hôi tháo ra, mặt hồng lên dưới nắng sớm. Phan ngồi trên đầu con dốc, vẻ mặt rắn rỏi mà nụ cười hiền lạ lùng. Ty đứng ngẩn ra nhìn anh. Khuôn mặt thanh tú của anh hiện rõ nét trên bầu trời xanh trong vắt, lác đác những ngọn thông non mượt. Dù mười năm hay hai mươi năm trôi qua Ty cũng còn nhớ mãi bầu trời sau lưng khuôn mặt yêu dấu này.
- Anh Phan!
Ty khẽ gọi tên Phan. Phan đang đắm mình trầm tư, giật mình ngẩng lên:
- Gì em?
- Dạ...
Ty bối rối. Phan kéo Ty ngồi xuống trên cỏ. Chỉ ngồi gần anh thôi mà Ty như cảm thấy cả vầng hơi ấm toả ra bao che lấy cả người Ty nhỏ bé. Ty rụt rè đặt tay mình lên bàn tay anh. Không gian yên tĩnh quá. Trên kia là trời, phía dưới là thung lũng cỏ xanh êm mượt. Ty run run, chờ đợi...
Phan ngửa bàn tay lại, cầm lấy tay Ty:
- Tay em bây giờ đã ấm và khô ráo rồi, vậy là em đã mạnh. Dạo trước, mỗi lần anh cầm xem là nó cứ ướt và lạnh buốt đi...
- Dạ, em khoẻ rồi. Có tiệm bán hàng lưu niệm gọi em làm phụ ngoài giờ, tiền thù lao cũng được, em tính đi làm được không anh?
- Được chứ sao không, nhưng theo anh nếu em xin hoãn lại ít lâu thì tốt. Vì em sắp phải đi thực tập rồi, mới bình phục mà ôm đồm nhiều việc quá không nên.
Ty ngoan ngoãn “Dạ”, ước thầm: Mong sao cả đời mình sẽ luôn được dạ thật ngoan thế này, mỗi lần anh khuyên bảo. Ở bên Ty, anh cao lớn, vững chắc, từ tốn, như một cây đại thụ toả bóng chở che. “Nhớ nghe Ty, em đừng bao giờ sợ hãi, đừng bao giờ mất niềm tin ở chính mình. Em đừng sợ phải cô đơn, vì...”.....
Đợt thực tập dài ơi là dài, cứ mong mãi một ngày về lại Thiên An, để chạy ngược con dốc, để buông mình trên cỏ, để nhìn bầu trời trong vắt sau vai Phan...
Sau hai tháng đi xa, bạn bè trong lớp tụ về, chuyện trò ríu rít. Nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian ngắn ngủi. Cẩm Hương vừa chia tay với người yêu, vẻ thất vọng in hằn trên nét mặt, nhìn vào đâu cũng ánh lên nét nghi ngờ. “Sao không thấy anh Phan mày tới thăm, hay là cũng dọt lẹ rồi. Mình vừa sấp lưng là mấy chả bay lẻ liền, toàn một lũ phản bội”.
“Ty ơi, hoa mừng của Ty đẹp quá, anh Phan chọn khéo ghê, chẳng bù với nhóc Thạnh của tao, mua hoa tặng người yêu mà chọn toàn hoa môn đỏ choé, thứ hoa tao chúa ghét”. Nghe Khánh Vân nói, Ty muốn đính chính nhưng lại thôi, không muốn nhiều lời khi liếc thấy khuôn mặt ủ rũ của Cẩm Hương. Nhà xa, cha mẹ không đến, người yêu cũng không có, trống vắng kinh khủng khi vào lễ tốt nghiệp mà không nhận được một bó hoa nào. Ty thì có một bó hồng nhung ngậm sương đẹp tuyệt. Vậy mà mặt Ty vẫn buồn. Bó hoa này là của một người bạn trai bên khoa cơ khí chứ đâu phải của Phan. Từ ngày Ty thực tập về, quả thật không thấy mặt mũi Phan đâu. Có chuyện gì xảy ra với anh rồi, chắc chắn thế. Chứ một người tốt như Phan đâu phải dễ thay đổi. “Thôi đi Ty ơi, mi không nghe người ta nói sao, cái gì đẹp quá, hoàn hảo quá thì không thể có thực. Hắn tốt quá, tốt đến mức khó tin, nên chắc chắn phải có gì khúc mắc đây”.
Ty cố kiên nhẫn đợi, nhưng rồi biết đợi đến bao giờ. Sắp phải rời ký túc xá rồi. Sau này nếu Phan đến, làm sao khỏi mất dấu? Mà Phan đi đâu, làm gì, hay là Phan ốm đau, gặp nạn... Ty không dám nghĩ đến nữa...
“Dạ thưa o, cho cháu gặp Khánh Thương”. O giúp việc tuổi trung niên, chắc chưa thấy ai nói năng với mình lễ phép như Ty nên mặt tươi lên ngay, nhanh nhẹn dẫn Ty vào phòng khách. Ôi, cái phòng khách rộng thênh thang, lát toàn các chất liệu đá và men bóng, rực rỡ và lạnh lùng. Khánh Thương đủng đỉnh từ trên lầu xuống, người thơm phức trong bộ áo ngủ lụa là, vừa thấy Ty đã kêu lên:
- Ủa Ty, may quá, mình cũng tính tìm Ty mà không nhớ rõ Ty ở ký túc xá nào, anh Phan bận quá, nhưng không quên Ty, anh nhờ mình chuyển thiếp mời tới Ty đây.
Thiệp mời? Ty đứng sững. Khánh Thương chạy lên lầu, lấy tấm thiệp xuống, miệng liếng thoắng: “May bồ tới vừa đúng lúc, chờ một chút mình trang điểm xong cùng đi chung xe với mình luôn, vừa kịp”.
Lễ thụ phong của Phêrô Nguyễn Tiến Phan rất đông người tới dự, Khánh Thương và Ty chỉ là hai chấm bé nhỏ trong giáo đường tràn ngập hoa và tiếng thánh ca. Trước bệ Thánh, Phan nằm sấp, hai tay giăng ngang theo hình thập giá. Ty cúi đầu, nhắm mắt, cố giữ cho mình đừng bật khóc... Khánh Thương nhẹ tay kéo Ty len lỏi bước ra ngoài: “Ra ngoài ni một chút cho dễ thở. Ty xúc động phải không, lần đầu dự lễ Thánh hiến à?”. Ty gật đầu, hai đứa ngồi dưới vòm hoa tử quyên trong sân nhà thờ. Tiếng Khánh Thương rành rọt, tự hào: “Giáo hội tuyển trong hơn ba mươi phó tế mới chọn được anh Phan để phong linh mục đó. Anh học giỏi, thông minh, lại giữ nghiêm giáo luật nữa. Ty có để ý không, gặp bạn gái của mình, lúc nào anh cũng bắt chuyện đầu tiên với người xấu nhất, hoặc cao tuổi nhất. Những chuyện nhỏ tế nhị như vậy, trong chủng viện người ta dạy kỹ lắm...”.
Ty ngồi yên để cho Khánh Thương thao thao nói về ông anh con dì của nó. “Một năm trước lễ phong, anh được ra đời sinh hoạt tự do để thử thách, dì mình cứ lo ngay ngáy. Nhiều lần dì cứ mắng mình là quỷ sa tăng vì mình toàn trêu anh: “Thôi anh ơi, tu làm chi cho nó phí cả đời...”. “Thôi, vào đi Ty, xong lễ phong rồi, mình vào xin ban phép lành”.
Giữa đám đông giáo dân, tân linh mục đang cầm bình thánh làm lễ, chiếc áo chùng trắng lần đầu khoác lên người khiến vóc dáng anh khác hẳn đi nhưng Ty vẫn nhận ra sau vai anh cả bầu trời xanh bình an ngày ấy. Ty bước lại gần, ngẩng lên, hình ảnh Phan lung linh vì ánh sáng nến phản chiếu trên đôi mắt rưng rưng của Ty. “Thưa cha...”
Linh mục Phêrô Phan nhìn thấy trước mặt mình cô bé Ty mà đã lâu ông không gặp. Bỗng nhớ lại hình ảnh tiều tuỵ rụt rè của cô bé lọ lem ngày nào, ông bất giác mỉm cười thương mến:
- Rất mừng vì con đã đến. Con có nhớ ta đã nói gì với con không?
Ty cắn môi, cúi đầu:
- Dạ, con nhớ.
Ty sẽ nhớ, suốt đời Ty sẽ nhớ... “Em đừng sợ cô đơn, vì Thượng đế không bỏ rơi ai cả”. Ty biết rồi, dù Phan không còn bên Ty nữa nhưng phép lành anh đã đem tới cho Ty thì mãi còn – không phải là tình yêu, nhưng còn lớn hơn cả tình yêu...