nhoccan219
[♣]Thành Viên CLB
Tôi là ai, tôi là một cậu bé bình thường như bao cậu bé khác.
Tôi cũng có bố, có mẹ như bao người trên thế giới này và tôi tự nhủ vì mình may mắn hơn bao nhiêu trẻ mồ côi ngoài kia. Nhưng thứ tôi không có trong một môi trường đầy đủ vật chất đó là Hạnh phúc.
Có lẽ hạnh phúc gia đình đối với tôi nó hơi xa xỉ. Bố tôi là chủ một doanh nghiệp rất lớn ở Miền Bắc. Ông có tài sản rất lớn, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, nó vẫn chỉ là trên giấy tờ. Thứ duy nhất gắn bó với ông đó là những chuyến công tác, nhưng bài báo về ông và thứ thực phẩm tinh khiết mà ông làm ra. Một năm may mắn lắm tôi được gặp ông một lần. Mà tôi sợ ông lắm... Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được tuổi thơ của tôi... Ông là một người gia trưởng hết sức. Tuổi thơ tôi là những trận đòn. Đến tận giờ tôi mới biết cảm ơn những trận đòn nhớ đời đó. Vì nó mà tôi biết đọc từ khi tôi lên 4, biết bảng cửu chương trước ngày sinh nhật lần thứ 5.
Mẹ tôi là một bà nội trợ thuần túy, mẹ tôi khá xinh đẹp. Bà có một cái gì đó rất cam chịu. Bà theo bố tôi mấy chục năm, tất cả các tỉnh mà bố tôi công tác. Bà rất trẻ, không biết là do gen hay ko nhưng nếu bà lấy một người nào đó không phải bố tôi, có lẽ bà còn trẻ hơn thế này nhiều nữa. Tôi từng chứng kiến quá nhiều cảnh bố tôi nôn mửa sau những lần tiếp khách bằng rượu bia, chứng kiến cảnh mẹ tôi bị ăn những cái tát vô lý. Chứng kiến cảnh mẹ tôi khóc khi biết những chuyện liên quan đến gái gú của bố tôi... Đã có lúc tôi hận bố tôi, hận gia đình mình, đã có lúc tôi ước tôi không phải sinh ra trong gia đình đó. Thậm chí năm lớp 7, có lúc tôi đã bỏ đi, đến tận gần biên giới Trung Quốc. Nhưng không hiểu sao mẹ tôi lại tìm ra tôi...
Lớp 9, tôi là một học sinh gần như cá biệt. Nhưng tôi thông minh, mọi người biết điều đó và tôi cũng tin vào điều đó. Tôi chơi game, bỏ học đi chơi game, tham gia vào những cuộc chơi dưới canteen... Nhưng... kết quả học tập của tôi không tồi, tôi vẫn trong top 10 của lớp. Và vì vậy, tôi đăng ký nguyện vọng thi chuyên và trường Hà Nội - Amsterdam. Nguyện vọng 1 : Chu Văn An không chuyên, nguyện vọng 2 : Kim Liên.
Và kết quả, tôi trượt thẳng cẳng ... nó tất yếu sau một quá trình không mục tiêu, phớt lờ. Tôi vào một trường cấp 3 làng nhàng ở Hà Nội. Nằm ở quận Thanh Xuân.
Ngày đầu tiên tôi đi học, vào lớp 10 là một buổi sáng đẹp trời. Tôi trèo lên xe máy của ông ngoại tôi, năm nay đã 58 tuổi.
- Trường này mà gọi là trường à ?
- ...
- Để tao xem cái loại mày ra thể thống gì !!:
-...
Tôi im lặng, tôi đã quá quen im lặng rồi.. Tôi lầm lũi tiến vào bảng tin, nơi xem tên và phòng học. Oh, tên mình đây rồi, phòng học đây rồi ...
Để mặc ông tôi với đống hồ sơ nguyện vọng, tôi đi thẳng lên phòng học theo bảng chỉ dẫn ở bảng tin. Hóa ra đó là phòng thể chất, đâu phải phòng học gì.
Bàn ghế thì sộc xệch, bảng thì nhoe nhoét phấn màu, sàn thì ngổn ngang gạch. Một bà cô khá cao, có khuôn mặt hiền nhưng hàm răng hơi xấu một chút, nó như muốn nhe ra ngoài ngồi ngay trên bàn giáo viên, vẻ mặt khá trầm tư. Cô đang xem những hồ sơ trên bàn, lâu lâu cô ta lại nhìn ảnh, rồi nhìn về phía học sinh... Bất giác tôi bật cười, nhưng không dám cười lớn. Nhìn xung quanh cái gọi là phòng thể chất là một đống học sinh đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn như con mèo con. " Cũng phải thôi, mỗi đứa một nơi mà, có lẽ cũng toàn xa cơ lỡ vận nguyện vọng 3 " - tôi thầm nghĩ.
Trong lúc trầm tư, tôi giật mình vì một cái đập nhẹ vào vai. " Bạn ơi, ngồi lùi vào, mình ngồi với nào." Một cô bé tóc dài qua vai một chút, mặt trái xoan, cất giọng lanh lảnh. Tôi nhẹ nhàng ngồi sát sang bên cạnh, bên tay phải tôi là một thẳng nhóc khác, đeo kính cận giống tôi, nhìn cũng khá đẹp trai. Cô bé kia kéo theo cả 1 đứa nữa, cũng đeo kính, tóc ngắn và ngồi đó, 2 đứa nó nói chuyện khá rôm rả. Tôi chép miệng, vào cái trường này có lẽ ai cũng như ai thôi, toàn bọn cùi bắp cả... Tôi gục đầu xuống bàn, ra vẻ chán chường. Có lẽ số phận tôi mãi vùi ở nơi này sao... Bao nhiêu là mơ ước, bao nhiêu là dự định... Ohhh Chỉ vì game... Tôi thấy tiếc những ngày tháng mình vùi đầu vào điện tử, ngày tháng mình mài đũng quần ở Đạt game giảng võ... để rồi được gì? Để rồi được ngày hôm nay... Haha, cũng hay.
" Bốp " một quả bóng bằng giấy bay vào đầu tôi. Tiếng cười khúc khích khắp mọi nơi, tôi chẳng buồn cầm cái gọi là quả bóng đó, nó tự lăn xuống chân tôi.
Cô bé bên cạnh lên tiếng : " Bạn không sao chứ ? Ai mà nghịch dại vậy?" Có tiếng mấy thẳng bàn dưới vọng lên : " Làm gì ghê vậy em ?!"
Tiếng bà giáo đằng hắng : " Thôi ngay, đến lúc chúng ta nhận lớp và xếp chỗ ngồi nào !".
Thế là từng đứa từng đứa một, lên trước lớp giới thiệu tên để cả lớp nhận mặt, theo vần ABC. Tôi chẳng buồn nghĩ nữa, vì đối với tôi học hay không và nhất là ở đây hay không không quan trọng. Tôi nghe tiếng gọi :
Nguyễn Khánh P. Vẫn gục đầu, nhưng tôi để ý cô bé, cô bé đi lên, cất giọng tự tin : " Chào cả lớp, mình là Nguyễn Khánh P, mình học cấp 2 tại trường NBK, ngôi trường này là nguyện vọng 1 của mình, rất vui được gặp tất cả các bạn". Mấy thằng bên dưới xì xào, chúng nó nói to đến mức tôi nghe thấy : " Ông ơi em này hình như khá hót ở NBK đấy ". " Xời, thường thôi ông ạ, chắc qua tay khối thằng rồi.." Tôi không quan tâm...
Bỗng tên tôi được gọi lên, " VTT, lên nhận hồ sơ ". Tôi giật mình, đứng lên, và bỗng dưng một cảm giác làm tôi hơi choáng, đó là bị soi mói bởi biết bao cặp mắt...
Tôi đi lên, đầu óc trống rỗng. Tôi không ngại, tôi đã từng tham gia 1 cuộc thi hùng biện bằng tiếng anh của Thành phố năm tôi học cấp II và có đoạt giải. Tôi nói một cách uể oải : Chào các bạn, mình là VTT, mình học cấp 2 tại trường Ams. Một tiếng ồ to kéo dài khắp cả lớp, tôi cũng tưởng tượng ra từ nãy rồi. Chắc chắn không ai nghĩ được tôi lại vào cái trường này...
"Mong các bạn giúp đỡ ".. Tôi nhanh chóng cầm hồ sơ và về chỗ... Lại gục đầu xuống bàn.. Tôi chán phải nghe những lời chỉ trích, những câu hỏi lắm rồi..."
Bỗng nhiên, cô bé lên tiếng :
- Thì ra đó là lý do cậu mang bộ mặt đưa đám ấy đến đây hả ?
- Sao cơ ?
- Tớ rất thích câu này không biết một học sinh trường Ams đã được nghe chưa : " Quá khứ là nỗi đau của kẻ thất bại và là bài học của người thành công". Tiếng chuông hết tiết réo vang.. Cô bé quay lưng đi ngay ra phía cửa lớp và không quên tặng tôi một cái đá lông nheo.
" Tao vốn thất bại mà " Tôi lầm bầm... Phải rồi, vì một người bị rắn cắn thì sẽ sợ dây thừng mười năm, tôi chẳng có lý do gì để tự tin như trước, tôi là một kẻ thất bại trong mắt tất cả. Tôi tin như thế thì chẳng lý do gì một câu nói của một đứa vớ vẩn làm tôi phiền lòng cả. Tôi vẫn ủ rũ và bước ra khỏi cổng trường.
Ông tôi đèo tôi về, đi qua con đường Láng rất dài. Không nói một lời nào, ông tôi cũng vậy. Dường như khi bạn quá được kỳ vọng mà bạn gây nỗi thất vọng nào đó cho người khác, thì nỗi thất vọng đó bị nhân lên không dưới mười lần. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
Về đến nhà là tôi trèo ngay lên phòng của tôi. Phòng của tôi rất rộng, nó có thể để 3 cái xe của bố tôi theo ước lượng của tôi. Tôi lại ngồi vào bàn và tiếp tục câu chuyện của mình.
Có lẽ cái đáng quan tâm duy nhất của tôi bây giờ chính là những quyển sách, những câu chuyện mà mình tự viết. Tôi thả hồn trong những câu chuyện mà mình tự viết ra, đôi khi là những cô bé cậu bé trong thế giới đầy phép màu kỳ ảo, hay những chuyện xã hội lâm ly bi đát mà mình tự nghĩ ra... Tôi còn biết làm gì. Tôi ngại, tôi sợ tất cả mọi người, sợ những lời nói, những chỉ trích, sợ những lời than phiền, lời trách móc... SỢ...
Và tôi càng chìm trong thế giới của chính bản thân tôi tạo ra, vì những gì không tìm thấy trong cuộc sống này, tôi sẽ gặp trong cuộc sống tưởng tượng trong những câu chuyện của tôi...
Tôi nghĩ về cô bé thú vị kia, Nguyễn Khánh P, cái tên nghe cũng hay hay đấy chứ nhỷ, "quá khứ", "thất bại".. những câu nói làm tôi thấy khó chịu. Tự nhiên tôi sờ vào trong túi áo khoác của mình. Tôi thấy một mẩu giấy nhỏ.
" Ngày mai cũng chỉ là ngày hôm nay của ngày hôm qua mà thôi - người yêu mình cũng là cựu Amser, đừng làm mình thất vọng nhé !!!"
Nét chữ tròn chịa, nắn nót, mực xanh còn vương mùi thơm thoang thoảng. Tôi cười lớn Không hiểu vì lý do gì mà trong tôi dường như đã có thứ gì thay đổi. Tôi tự cho mình mục tiêu, TÔI PHẢI CƯA ĐỔ EM !!!
..
[hết kỳ I ]
Tôi cũng có bố, có mẹ như bao người trên thế giới này và tôi tự nhủ vì mình may mắn hơn bao nhiêu trẻ mồ côi ngoài kia. Nhưng thứ tôi không có trong một môi trường đầy đủ vật chất đó là Hạnh phúc.
Có lẽ hạnh phúc gia đình đối với tôi nó hơi xa xỉ. Bố tôi là chủ một doanh nghiệp rất lớn ở Miền Bắc. Ông có tài sản rất lớn, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, nó vẫn chỉ là trên giấy tờ. Thứ duy nhất gắn bó với ông đó là những chuyến công tác, nhưng bài báo về ông và thứ thực phẩm tinh khiết mà ông làm ra. Một năm may mắn lắm tôi được gặp ông một lần. Mà tôi sợ ông lắm... Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được tuổi thơ của tôi... Ông là một người gia trưởng hết sức. Tuổi thơ tôi là những trận đòn. Đến tận giờ tôi mới biết cảm ơn những trận đòn nhớ đời đó. Vì nó mà tôi biết đọc từ khi tôi lên 4, biết bảng cửu chương trước ngày sinh nhật lần thứ 5.
Mẹ tôi là một bà nội trợ thuần túy, mẹ tôi khá xinh đẹp. Bà có một cái gì đó rất cam chịu. Bà theo bố tôi mấy chục năm, tất cả các tỉnh mà bố tôi công tác. Bà rất trẻ, không biết là do gen hay ko nhưng nếu bà lấy một người nào đó không phải bố tôi, có lẽ bà còn trẻ hơn thế này nhiều nữa. Tôi từng chứng kiến quá nhiều cảnh bố tôi nôn mửa sau những lần tiếp khách bằng rượu bia, chứng kiến cảnh mẹ tôi bị ăn những cái tát vô lý. Chứng kiến cảnh mẹ tôi khóc khi biết những chuyện liên quan đến gái gú của bố tôi... Đã có lúc tôi hận bố tôi, hận gia đình mình, đã có lúc tôi ước tôi không phải sinh ra trong gia đình đó. Thậm chí năm lớp 7, có lúc tôi đã bỏ đi, đến tận gần biên giới Trung Quốc. Nhưng không hiểu sao mẹ tôi lại tìm ra tôi...
Lớp 9, tôi là một học sinh gần như cá biệt. Nhưng tôi thông minh, mọi người biết điều đó và tôi cũng tin vào điều đó. Tôi chơi game, bỏ học đi chơi game, tham gia vào những cuộc chơi dưới canteen... Nhưng... kết quả học tập của tôi không tồi, tôi vẫn trong top 10 của lớp. Và vì vậy, tôi đăng ký nguyện vọng thi chuyên và trường Hà Nội - Amsterdam. Nguyện vọng 1 : Chu Văn An không chuyên, nguyện vọng 2 : Kim Liên.
Và kết quả, tôi trượt thẳng cẳng ... nó tất yếu sau một quá trình không mục tiêu, phớt lờ. Tôi vào một trường cấp 3 làng nhàng ở Hà Nội. Nằm ở quận Thanh Xuân.
Ngày đầu tiên tôi đi học, vào lớp 10 là một buổi sáng đẹp trời. Tôi trèo lên xe máy của ông ngoại tôi, năm nay đã 58 tuổi.
- Trường này mà gọi là trường à ?
- ...
- Để tao xem cái loại mày ra thể thống gì !!:
-...
Tôi im lặng, tôi đã quá quen im lặng rồi.. Tôi lầm lũi tiến vào bảng tin, nơi xem tên và phòng học. Oh, tên mình đây rồi, phòng học đây rồi ...
Để mặc ông tôi với đống hồ sơ nguyện vọng, tôi đi thẳng lên phòng học theo bảng chỉ dẫn ở bảng tin. Hóa ra đó là phòng thể chất, đâu phải phòng học gì.
Bàn ghế thì sộc xệch, bảng thì nhoe nhoét phấn màu, sàn thì ngổn ngang gạch. Một bà cô khá cao, có khuôn mặt hiền nhưng hàm răng hơi xấu một chút, nó như muốn nhe ra ngoài ngồi ngay trên bàn giáo viên, vẻ mặt khá trầm tư. Cô đang xem những hồ sơ trên bàn, lâu lâu cô ta lại nhìn ảnh, rồi nhìn về phía học sinh... Bất giác tôi bật cười, nhưng không dám cười lớn. Nhìn xung quanh cái gọi là phòng thể chất là một đống học sinh đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn như con mèo con. " Cũng phải thôi, mỗi đứa một nơi mà, có lẽ cũng toàn xa cơ lỡ vận nguyện vọng 3 " - tôi thầm nghĩ.
Trong lúc trầm tư, tôi giật mình vì một cái đập nhẹ vào vai. " Bạn ơi, ngồi lùi vào, mình ngồi với nào." Một cô bé tóc dài qua vai một chút, mặt trái xoan, cất giọng lanh lảnh. Tôi nhẹ nhàng ngồi sát sang bên cạnh, bên tay phải tôi là một thẳng nhóc khác, đeo kính cận giống tôi, nhìn cũng khá đẹp trai. Cô bé kia kéo theo cả 1 đứa nữa, cũng đeo kính, tóc ngắn và ngồi đó, 2 đứa nó nói chuyện khá rôm rả. Tôi chép miệng, vào cái trường này có lẽ ai cũng như ai thôi, toàn bọn cùi bắp cả... Tôi gục đầu xuống bàn, ra vẻ chán chường. Có lẽ số phận tôi mãi vùi ở nơi này sao... Bao nhiêu là mơ ước, bao nhiêu là dự định... Ohhh Chỉ vì game... Tôi thấy tiếc những ngày tháng mình vùi đầu vào điện tử, ngày tháng mình mài đũng quần ở Đạt game giảng võ... để rồi được gì? Để rồi được ngày hôm nay... Haha, cũng hay.
" Bốp " một quả bóng bằng giấy bay vào đầu tôi. Tiếng cười khúc khích khắp mọi nơi, tôi chẳng buồn cầm cái gọi là quả bóng đó, nó tự lăn xuống chân tôi.
Cô bé bên cạnh lên tiếng : " Bạn không sao chứ ? Ai mà nghịch dại vậy?" Có tiếng mấy thẳng bàn dưới vọng lên : " Làm gì ghê vậy em ?!"
Tiếng bà giáo đằng hắng : " Thôi ngay, đến lúc chúng ta nhận lớp và xếp chỗ ngồi nào !".
Thế là từng đứa từng đứa một, lên trước lớp giới thiệu tên để cả lớp nhận mặt, theo vần ABC. Tôi chẳng buồn nghĩ nữa, vì đối với tôi học hay không và nhất là ở đây hay không không quan trọng. Tôi nghe tiếng gọi :
Nguyễn Khánh P. Vẫn gục đầu, nhưng tôi để ý cô bé, cô bé đi lên, cất giọng tự tin : " Chào cả lớp, mình là Nguyễn Khánh P, mình học cấp 2 tại trường NBK, ngôi trường này là nguyện vọng 1 của mình, rất vui được gặp tất cả các bạn". Mấy thằng bên dưới xì xào, chúng nó nói to đến mức tôi nghe thấy : " Ông ơi em này hình như khá hót ở NBK đấy ". " Xời, thường thôi ông ạ, chắc qua tay khối thằng rồi.." Tôi không quan tâm...
Bỗng tên tôi được gọi lên, " VTT, lên nhận hồ sơ ". Tôi giật mình, đứng lên, và bỗng dưng một cảm giác làm tôi hơi choáng, đó là bị soi mói bởi biết bao cặp mắt...
Tôi đi lên, đầu óc trống rỗng. Tôi không ngại, tôi đã từng tham gia 1 cuộc thi hùng biện bằng tiếng anh của Thành phố năm tôi học cấp II và có đoạt giải. Tôi nói một cách uể oải : Chào các bạn, mình là VTT, mình học cấp 2 tại trường Ams. Một tiếng ồ to kéo dài khắp cả lớp, tôi cũng tưởng tượng ra từ nãy rồi. Chắc chắn không ai nghĩ được tôi lại vào cái trường này...
"Mong các bạn giúp đỡ ".. Tôi nhanh chóng cầm hồ sơ và về chỗ... Lại gục đầu xuống bàn.. Tôi chán phải nghe những lời chỉ trích, những câu hỏi lắm rồi..."
Bỗng nhiên, cô bé lên tiếng :
- Thì ra đó là lý do cậu mang bộ mặt đưa đám ấy đến đây hả ?
- Sao cơ ?
- Tớ rất thích câu này không biết một học sinh trường Ams đã được nghe chưa : " Quá khứ là nỗi đau của kẻ thất bại và là bài học của người thành công". Tiếng chuông hết tiết réo vang.. Cô bé quay lưng đi ngay ra phía cửa lớp và không quên tặng tôi một cái đá lông nheo.
" Tao vốn thất bại mà " Tôi lầm bầm... Phải rồi, vì một người bị rắn cắn thì sẽ sợ dây thừng mười năm, tôi chẳng có lý do gì để tự tin như trước, tôi là một kẻ thất bại trong mắt tất cả. Tôi tin như thế thì chẳng lý do gì một câu nói của một đứa vớ vẩn làm tôi phiền lòng cả. Tôi vẫn ủ rũ và bước ra khỏi cổng trường.
Ông tôi đèo tôi về, đi qua con đường Láng rất dài. Không nói một lời nào, ông tôi cũng vậy. Dường như khi bạn quá được kỳ vọng mà bạn gây nỗi thất vọng nào đó cho người khác, thì nỗi thất vọng đó bị nhân lên không dưới mười lần. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
Về đến nhà là tôi trèo ngay lên phòng của tôi. Phòng của tôi rất rộng, nó có thể để 3 cái xe của bố tôi theo ước lượng của tôi. Tôi lại ngồi vào bàn và tiếp tục câu chuyện của mình.
Có lẽ cái đáng quan tâm duy nhất của tôi bây giờ chính là những quyển sách, những câu chuyện mà mình tự viết. Tôi thả hồn trong những câu chuyện mà mình tự viết ra, đôi khi là những cô bé cậu bé trong thế giới đầy phép màu kỳ ảo, hay những chuyện xã hội lâm ly bi đát mà mình tự nghĩ ra... Tôi còn biết làm gì. Tôi ngại, tôi sợ tất cả mọi người, sợ những lời nói, những chỉ trích, sợ những lời than phiền, lời trách móc... SỢ...
Và tôi càng chìm trong thế giới của chính bản thân tôi tạo ra, vì những gì không tìm thấy trong cuộc sống này, tôi sẽ gặp trong cuộc sống tưởng tượng trong những câu chuyện của tôi...
Tôi nghĩ về cô bé thú vị kia, Nguyễn Khánh P, cái tên nghe cũng hay hay đấy chứ nhỷ, "quá khứ", "thất bại".. những câu nói làm tôi thấy khó chịu. Tự nhiên tôi sờ vào trong túi áo khoác của mình. Tôi thấy một mẩu giấy nhỏ.
" Ngày mai cũng chỉ là ngày hôm nay của ngày hôm qua mà thôi - người yêu mình cũng là cựu Amser, đừng làm mình thất vọng nhé !!!"
Nét chữ tròn chịa, nắn nót, mực xanh còn vương mùi thơm thoang thoảng. Tôi cười lớn Không hiểu vì lý do gì mà trong tôi dường như đã có thứ gì thay đổi. Tôi tự cho mình mục tiêu, TÔI PHẢI CƯA ĐỔ EM !!!
..
[hết kỳ I ]